Phủ Hàng Châu ——
“Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng”, câu này mỗi người đều biết, mỗi người đều đã nói, nhưng không nhất định mỗi người đều có cơ hội đến Tô Hàng. Hoàng Phủ Trân chính là một người trong đó.
Vừa vào ngôi thành cổ này, nàng liền yêu nó, chỗ này khắp nơi đều thể hiện rõ đây là một thành phố thanh lịch, ở thời đại này phồn vinh xinh đẹp như vậy, người qua đường đi lại ở ngã tư đường, không ít là nam tử bộ dạng văn nhân nhã sĩ [người có học], quán trà san sát bốn phía, hơn nữa tòa thành này còn mang thêm một hơi thở văn học.
“Bắt nguồn của truyện Bạch Xà nha! Không biết Bạch nương nương có còn ở dưới Lôi Phong tháp hay không? Nàng có bị ép thành con rắn khô hay không?” Đến nơi tràn ngập truyền thuyết lãng mạn này, nàng nhịn không được ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, trong đầu bắt đầu nhớ lại từng cái từng cái chuyện xưa đẹp đẽ động lòng người.
“Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng”, câu này mỗi người đều biết, mỗi người đều đã nói, nhưng không nhất định mỗi người đều có cơ hội đến Tô Hàng. Hoàng Phủ Trân chính là một người trong đó.
Vừa vào ngôi thành cổ này, nàng liền yêu nó, chỗ này khắp nơi đều thể hiện rõ đây là một thành phố thanh lịch, ở thời đại này phồn vinh xinh đẹp như vậy, người qua đường đi lại ở ngã tư đường, không ít là nam tử bộ dạng văn nhân nhã sĩ [người có học], quán trà san sát bốn phía, hơn nữa tòa thành này còn mang thêm một hơi thở văn học.
“Bắt nguồn của truyện Bạch Xà nha! Không biết Bạch nương nương có còn ở dưới Lôi Phong tháp hay không? Nàng có bị ép thành con rắn khô hay không?” Đến nơi tràn ngập truyền thuyết lãng mạn này, nàng nhịn không được ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, trong đầu bắt đầu nhớ lại từng cái từng cái chuyện xưa đẹp đẽ động lòng người.